Kênh đào Panama là tuyến đường hàng hải quan trọng của thế giới được đưa vào sử dụng từ năm 1914. Vậy kênh đào Panama nối liền 2 đại dương nào? Nó có ý nghĩa gì?. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu chi tiết từ a – z về kênh đào này qua những thông tin trong bài viết nhé.
Kênh đào Panama nối liền 2 đại dương nào?
Kênh đào Panama là một tuyến đường thủy nhân tạo có độ dài 82km ở Panama, nối liền 2 đại dương là Đại Tây Dương và Thái Bình Dương; phân chia 2 miền Bắc và Nam Mỹ. Kênh đào này cắt ngang eo đất Panama, là đường dẫn cho thương mại của ngành hàng hải.
Kênh đào Panama là một trong những dự án kỹ thuật lớn và khó nhất từng được thực hiện. Kênh đào này giúp giảm được đáng kể lượng thời gian tàu thuyền đi lại giữa Đại Tây Dương và Thái Bình Dương. Đồng thời cho phép tránh được tuyến đường Cape Horn dài và nguy hiểm ở quanh cực Nam của Nam Mỹ qua Drake Passage hoặc vùng eo biển Magellan; tránh được tuyến đường ít phổ biến qua quần đảo Bắc Cực và eo biển Bering.
Kênh đào Panama có ý nghĩa gì?
Sau khi biết rõ kênh đào Panama nối liền 2 đại dương nào, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về ý nghĩa của kênh đào này qua các thông tin dưới đây. Kênh đào Panama có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với nền kinh tế và giao thông thế giới, cụ thể như sau:
- – Giúp rút ngắn con đường biển đi từ Đại Tây Dương tới Thái Bình Dương. Bởi khi không di chuyển qua con kênh đào này thì tàu thuyền sẽ phải di chuyển theo đường vòng để qua được vùng biển đối diện.
- – Tiết kiệm được chi phí vận chuyển khi đi theo đường biển.
- – Giúp giao lưu kinh tế giữa khu vực Châu Á Thái Bình Dương và Hoa Kỳ.
Như vậy, chúng ta có thể thấy được kênh đào Panama có ý nghĩa rất quan trọng đối với sự phát triển của kinh tế và giao thông vận tải ở các nước gần khu vực.
Lịch sử kênh đào Panama
Qua các thông tin trên chắc chắn các bạn có thể nắm được kênh đào Panama nối liền 2 đại dương nào, tầm quan trọng của nó trong giao thương thế giới ra sao. Trong phần này chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về lịch sử hình thành của kênh đào này.
Vào năm 1534, Charles V – Hoàng đế của La Mã Thần Thánh và Tây Ban Nha đã ra lệnh khảo sát một tuyến đường mới qua châu Mỹ để dễ dàng cho tàu bè đi lại giữa Tây Ban Nha và Peru.
Năm 1668, bác sĩ và nhà triết học người Anh, Thomas Browne đã đưa ra suy đoán trong tác phẩm bách khoa Pseudopodia Epidemica, rằng “có một số eo đất bị biển nhấn chìm và những eo đất khác bị cắt bởi lưỡi thuổng. Nếu chính sách cho phép thì Panama ở Mỹ rất xứng đáng với nỗ lực này. Nó rộng hơn vài dặm và sẽ mở ra một con đường ngắn hơn đối từ Đông Ấn tới Trung Quốc “.
Năm 1788, Thomas Jefferson người Mỹ – Bộ trưởng của Pháp đã gợi ý rằng người Tây Ban Nha nên xây dựng một kênh đào. Ông nói rằng đây sẽ là tuyến đường ít nguy hiểm cho tàu bè hơn là đi vòng quanh vùng cực nam của Nam Mỹ và các dòng hải lưu nhiệt đới sẽ mở rộng kênh đào sau khi xây dựng.
Trong một chuyến thám hiểm từ năm 1788 – 1793, Alessandro Malaspina đã vạch ra được kế hoạch xây dựng một con kênh. Với vị trí chiến lược của Panama và tiềm năng của eo đất hẹp ngăn cách giữa hai đại dương lớn, các liên kết thương mại trong khu vực đã thúc đẩy xây dựng trong những năm qua.
Năm 1826, các quan chức của Hoa Kỳ đã đàm phán với Gran Colombia (gồm Colombia, Venezuela, Ecuador và Panama ngày nay) với hy vọng đạt được thỏa thuận nhượng bộ để xây dựng một con kênh.
Tổng thống Simón Bolívar đã ghen tị với nền độc lập mới giành được của họ và lo sợ sự thống trị của Hoa Kỳ sẽ càng hùng mạnh hơn nên các quan chức New Granada đã từ chối lời đề nghị của Mỹ. Sau sự sụp đổ của Gran Colombia, New Granada vẫn không được ổn định dưới những âm mưu liên tục của chính phủ.
Năm 1843, vương quốc Anh đã cố gắng xây dựng một con kênh qua eo đất Darien (eo đất của Panama) theo hợp đồng đã ký kết với Cộng hòa New Granada. Họ đã gọi nó là kênh đào Đại Tây Dương và Thái Bình Dương, đó là một sự nỗ lực hoàn toàn của Anh. Dự kiến con kênh hoàn thành trong năm năm nhưng kế hoạch này đã không bao giờ được thực hiện.
Năm 1846, Hiệp ước Mallarino-Bidlack được đàm phán giữa Hoa Kỳ và New Granada đã trao cho Hoa Kỳ quyền quá cảnh và can thiệp quân sự vào eo đất. Năm 1848, việc phát hiện ra vàng ở California, vùng Bờ Tây của Hoa Kỳ đã tạo ra mối quan tâm đến con kênh băng qua Đại Tây Dương và Thái Bình Dương.
Năm 1855, William Kennish – một kỹ sư người Manx đang làm việc cho chính phủ Hoa Kỳ đã khảo sát vùng eo đất Panama và đưa ra báo cáo về tuyến đường cho kênh đào Panama. Báo cáo của ông được xuất bản thành một cuốn sách có tựa đề là Khả năng thực hành và tầm quan trọng của kênh để kết nối giữa Đại Tây Dương và Thái Bình Dương.
Năm 1876, Lucien Napoléon Bonaparte Wyse và phụ tá chính của ông là Armand Réclusn (đều là sĩ quan và kỹ sư của Hải quân Pháp) đã khám phá ra một số tuyến đường trong vùng Darien – Atrato và đưa ra đề xuất xây dựng các đường hầm và âu thuyền.
Ngày 20/3/1878, Wyse đã ký một hiệp ước với nhân danh Hiệp hội quốc tế Société Civile Internationale du Canal Interocéanique par l’isthme du Darien do tướng Étienne Türr đứng đầu, với chính phủ Colombia, được gọi là nhượng bộ Wyse, để xây dựng một con kênh đào xuyên đại dương qua Panama.
Năm 1881, Pháp bắt đầu xây dựng kênh này nhưng đã phải dừng lại vì thiếu sự tin tưởng của các nhà đầu tư do có các vấn đề về kỹ thuật và tỷ lệ tử vong của công nhân cao.
Ngày 4/5/1904, Hoa Kỳ tiếp quản dự án và xây dựng kênh đào này.
Ngày 15/8/1914, Kênh đào này được khánh thành và hoạt động.
Hy vọng bài viết này mang đến những thông tin hữu ích để các bạn hiểu rõ hơn về con kênh đào Panama. Từ đó, có thể giải đáp được những thắc mắc kênh đào Panama nối liền 2 đại dương nào? Nó nằm ở đâu?… Nếu có vấn đề gì chưa rõ về nội dung trong bài, các bạn hãy bình luận bên dưới để chúng tôi giải đáp nhé.